Sunday, March 17, 2013

Phương Bùi từ nhiều góc nhìn :D_chào đón 2013


Trong lúc mưa phùn lạnh lẽo thế này là lúc con người ta nên nhìn lại, nhìn lại những vui buồn đã qua và nhìn lại mình là ai trong cái thế giới rộng lớn này. Để làm gì ?  để ngẫm nghĩ để thật sự hiểu bản thân mình hơn và để biết mình phải làm gì tiếp theo trong năm 2013 để những người xung quanh mình hạnh phúc hơn và  để mình thấy mãn nguyện hơn.

Về bản thân: Mình là đứa thứ 2 trong gia đình 3  chị em, chị gái và em trai. Ở quê mọi người bảo mình là con lai nên thông minh, chẳng là Bố là người dân tộc Mường còn Mẹ dân tộc Kinh và mình hiển nhiên thành 1 cô gái dân tộc Mường ( Năm nhất đại học bạn bè biết mình dân tộc Mường +ngố  = bị gọi là đồng bào :D). Từ nhỏ mình đã sống độc lập và ít bám bố mẹ, đồng nghĩ với việc mình tự mọi thứ: tự ăn, tự học, tự quyết định.  Tại sao lại quá thoải mái với mình vậy?? vì cái mình mang về cho bố mẹ là 1 đống thành tích học tập: nào là giỏi nhất lớp, nhất trường, học sinh giỏi các cấp…Bố mẹ lúc nào cũng được phổng mũi mỗi khi đi họp phụ huynh và với những người xung quanh. Là đứa nghịch khỏi phải nói và chả biết sợ trời đất là gì ( có thể  hồi nhỏ mình ngốc quá thôi chứ giờ biết sợ 1 số cái :D)  sẵn sàng nhảy xuống đập nước sâu gấp 2 mình khi không biết bơi , hay trời mưa sấm chớp đùng đùng ở quê là sợ lắm ( nhiều người bị sét đánh mà) nhưng mình vẫn đi tắm mưa và khi về nhà bị đáng tím mông :( . Nghĩ lại thấy mình nghịch và liều quá) Quay lại với thực tại giờ mình không còn suy sinh dưỡng và nghịch ngợm như hồi nhỏ nữa nhưng tích cách vẫn phởn phơ,vô tư, độc lập và máu chiến như thế cái khác là giờ không hoang dại như thế nữa.  Mình là đứa 2 mặt : 1 mặt là 1 cô gái mạnh mẽ,  cứng đầu ,  như con trai và tham vọng khỏi phải nói. Mặt khác  là 1 cô gái tình cảm, nhạy cảm, yêu trẻ con và muốn lấy chồng rồi :D  Giờ mình thích nhiều cái và không thật sự đam mê cái gì và khi đã thích là nhích thôi.

Phía gia đình:  Bố mẹ cài đặt trong đầu rằng’’ mình có bị vứt ra biển cũng sống được ‘’ và biết mình là đứa cứng đầu cứng  cổ nên thường để cho mình quyết định mọi thứ ( tất nhiên là cũng ngăn cấm 1 số việc nhưng mình cứ bơ đi :D) mình học hành thế nào Bố Mẹ cũng chả quan tâm vì nó làm được nhiều thứ rồi. Giờ việc duy nhất mình hay bị la là ‘’ con gái tham vọng vừa thôi, rồi già xấu ra đấy chả ma nào nó lấy ‘’ và chị gái lần nào gọi điện ra cũng mắng mình cái câu tường tự. Em trai thì ngốc nghếch ít tham vọng cũng chỉ biết mình bảo gì nghe đó và nó luôn nghĩ rằng mình thông mình hơn nó mới làm được như thế nhưng thực ra chỉ bởi vì nó lười không chịu cố gằng thôi :(. Mối lo của gd cho mình chả biết phải làm thế nào ngoài chăm lo cho sức khỏe và nhan sắc hơn và cố gắng lấy chồng sớm :D

Phía họ hàng:’’ con bé này sẽ làm nên nghiệp lớn đấy nên có giúp nó cái gì cũng chắc chắn sẽ được báo đáp’’ chả thế mà mình vay được kha khá tiền :D. Được cái họ hàng nhà mình khá giàu có và khá nhiều người sẵn tiền nhưng cũng không kém phần ki bo, phải cái đứa não nhăn như mình mới vay được người khác đừng hòng:D

Phía người yêu: Có thể gói gọn trong vài từ thế này thôi : Với Anh em là’’ 1 cô gái đáng ngưỡng mộ nhưng nhiều cái rất ngốc và để làm vợ anh thì  còn xa lắm ‘’:D. Tất cả những cái ngu ngốc, tính xấu của mình Anh đều biết hết và tất nhiên Anh không tha cho  đâu mà bla bla… 1 quý cô thì phải…phụ nữ là người xây dựng mái ấm….hay phúc đức tại mẫu…….blabla. Hồi đầu mới yêu thì lẩm bẩm Anh gia trưởng thế mình cóc thèm, giờ thì  mới thấy những điều anh nói đều đúng cả và mình được tốt hơn, nhẹ nhàng hơn như hôm nay cũng nhờ cao thủ như Anh.  Nói thế chứ mình vẫn cứng đầu lắm, nhưng phải thì củ cải cũng phải nghe thôi.

Phía nhân viên: Chị giám đốc gì mà ‘’ tính phởn như trẻ con ấy’’ nhiều lúc vô tư quá thành ra lại vô tâm. Các bạn cho rằng mình đặc biệt nghĩ chả giống ai và có phần hơi quái dị. Rồi những gì  chị nói sao lúc nào cũng có vẻ đơn giản thế hay đôi khi mình làm việc theo cảm hứng và có phần bốc đồng. Mình không biết cách động viên nhân viên vì chị nghĩ rằng ai cũng giống chị có thể tự tạo động lực cho mình. Thật ngốc khi không biết rằng nhiều lúc mình cũng cần động viên lắm chứ.  Đấy là tất cả cái 1 mặt của mình trong công việc. Mặt sau thuộc phần tư kỉ ở nhà 1 mình ( cái này không nói đâu bí mật, nói ra xí hổ lắm :D). Mình thì không thích khen người khác theo kiểu nịnh nọt vì thế mình rất tiết kiệm lời khen nhưng đúng là mình ngốc trong nhiều thứ. Làm lãnh đạo phải biết tạo cảm hứng cho mọi người làm việc cũng như truyền tinh thần cho nhân viên, tự nhận mình chưa làm tốt điều đó nhưng chả hiểu sao hội nhân viên của mình cũng toàn đứa quái dị như mình chúng nó gắn bó và yêu thương nhau kinh khủng dù không cần sếp nó chăm lo. Tự hào về nhân viên mình lắm.

Về phía bạn bè: ‘’ đứa dở dở ương ương, hâm hấp và ngố nhất từng biết’’  và 1 đứa ‘’ gan to và có phần hơi viển vông’’ chả hiểu sao nói chuyện với những bạn  cũng khởi nghiệp sao mình bắn được nhiều thế nhưng khi nói chuyện với bạn bè chúng nó nghĩ khác mình thấy mù tịt thế. Mình không thích nói chuyện phiếm theo kiểu boy này đẹp zai hay con này thế nọ thế kia lắm cho nên khi nói chuyện với bạn bè mình khá ngố. Mình lao vào công việc từ năm nhất nên cũng ít khi đi chém gió với bạn bè, đời sinh viên của mình chả vui chơi mấy kể cũng hơi buồn L. Giờ chắc phải chơi nhiều hơn.

Phía người thích và yêu quý mình quen biết sơ sơ : Bạn ấy, chị ấy đáng ngưỡng mộ thật,  tất nhiên rồi họ chỉ nhìn thấy kết quả mình làm thôi mà có thấy được tổng thể con người  mình đâu. Nhưng cũng thấy vui vui vì ít nhất không thuộc thành phần ném đá mình và cũng góp phần cho mình thêm động lực.

Về phía hội những người ném đá mình: nhiều vô kể : Do mình ăn nói hơi thẳng tính và có những phát biểu động chạm. Mình chả có ý xấu xa gì chỉ mong ai đó nhận thức và tốt hơn thôi.

Hội những người thích và không thích mình nhưng bàng quan: Mình chả biết các bạn nghĩ gì nên không dám chém.

 
Đôi khi người  ta nhận ra được những tính xấu và nhược điểm của mình nhưng để thay đổi cần thời gian các bạn ạ. Mình tin rằng ai đó trong trong chúng ta cũng muốn thành công và được mọi người xung quanh yêu quý . Mình cũng mong như vậy chứ không phải theo kiểu phớt lờ tất cả bơ đi mà sống. Quan trọng là khả năng thích ứng và luôn giữ được những giá trị của riêng mình. Tôi hôm  nay khác tôi của ngày mai và của nhiều năm nữa đơn giản tôi trưởng thành hơn, hoàn thiện hơn và dù thế nào tôi vẫn là chính tôi 1 cô gái luôn thẳng thắn và luôn cố gắng tới cùng cho cái gọi là hạnh phúc và bình an thật sự trong cuộc sống.

Chúc các bạn ấm áp trong mùa đông khắc nhiệt này nhưng đừng ngủ nhiều quá nhé, thời gian trôi đi nhanh lắm đấy.

0 comments:

Post a Comment